Vươn Lên Hoặc Bị Đánh Bại
Cuốn sách này có thể coi là cuốn sách thứ ba mà tôi viết. Khi bắt tay vào viết, tôi luôn tự hỏi bản thân một câu hỏi: Nếu như đây là cuốn sách cuối cùng trong loạt sách truyền cảm hứng của tôi, nếu như sau khi hoàn thành cuốn sách này tôi không viết nữa mà bước vào một lĩnh vực khác, nếu coi cuốn sách này là lời từ biệt, vậy thì tôi muốn nhắn gửi điều gì tới bạn đọc của tôi, người thân của tôi, và chính bản thân tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra.
Một buổi sáng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, tôi liền viết lên giấy:
“Vươn lên hoặc bị đánh bại.”
Thật ra, trong những năm tháng còn trẻ, nếu chúng ta không lựa chọn trở nên nổi bật, thì sẽ phải hối tiếc về sau.
Năm 2008, tôi thi đỗ trường Quân sự, ngày nhập học đầu tiên, chúng tôi bị yêu cầu phải cạo tóc, mặc một bộ quân phục giống nhau, bước đi theo nhịp đều, những người muốn nổi bật bị gọi là kẻ cá biệt. Trong môi trường như vậy, không cần người có cá tính, chỉ cần phục tùng cấp trên tuyệt đối.
Còn nhớ có một người anh em mặt rỗ đi đến gần tôi với điệu cười thích thú, nói một câu khiến tôi giật mình: “Hai chúng ta giống hệt nhau.”
Tôi hổn hển kéo cậu ta lại soi gương, nhìn vào gương tôi đã rất kinh ngạc, tôi chợt nhận ra: thật sự rất giống.
Sau đó, mỗi lần đi trong đội ngũ tôi đều cẩn thận quan sát mọi người xung quanh, đó là lần đầu tiên tôi phát hiện, thật ra khi mỗi người đều bị cạo tóc giống nhau, mặc trang phục giống nhau, giả dụ như chiều cao như nhau, thì đúng là ai ai cũng giống nhau.
Lúc đó bất chợt tôi có cảm giác rất bức bách: Người với người rốt cuộc phải làm sao mới không giống nhau?
Nhóm Ngũ Nguyệt Thiên có một câu hát thế này: “Nếu như khuôn mặt ai cũng giống nhau, hình dáng ai cũng giống nhau, vậy điểm khác biệt giữa bạn và mọi người chính là ở cách sống của bạn”.
Đúng vậy, liệu có nhất định phải hòa vào số đông hay không? Có nhất định phải giống những người khác hay không? Cho đến hôm nay, tôi vẫn phải cảm ơn bản thân đã kiên trì luyện tập nói tiếng Anh trong giảng đường trống, trên thao trường và ngay ở một góc không bóng người, thời gian tám tháng khắc cốt ghi tâm đó đã khiến tôi thay da đổi thịt.
Sau này tôi mới hiểu, sâu hóa thành bướm cũng như phượng hoàng niết bàn(1), lúc mới sinh ra đều đau đớn vô cùng, thực ra vật lộn trong kén sâu hay trong ngọn lửa thiêu đốt, đều là tu luyện, nếu như không cố gắng vượt lên, thì sẽ mất tất cả. Nhưng con người lại khác, thất bại không có nghĩa sẽ mất tất cả, cùng lắm chỉ là có tài nhưng thành công chưa đến, chỉ cần làm lại từ đầu là được. Con người đều không muốn nhớ lại khoảng thời gian buồn bã của mình, giống như khi tôi viết những dòng này, cũng không muốn nhớ lại những ngày tháng cô đơn đó, nhưng may mắn là sự cô đơn đó, nghịch cảnh đó cuối cùng giúp tôi bước ra khỏi số đông. Tôi vẫn nhớ mơ hồ lúc mình mặc quân phục tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh, đôi mắt long lanh, đứng trên sân khấu dưới ánh đèn chiếu rọi, cảm động vô cùng. Hôm đó, tôi lên mạng đăng một dòng trạng thái mới: “Phải trở nên khác biệt với mọi người, phải trở thành người không ai có thể thay thế”. Sau đó, tôi giành được huy chương đồng, cuộc thi đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Khi ấy tôi hiểu ra một đạo lí: Trong thời đại không ngừng thay đổi này, chỉ có những người không ai có thể thay thế mới có được những tháng ngày ổn định, chỉ khi dốc hết sức lực, mới đạt tới cuộc sống hơn người bình thường.
Thời đại này, một là trở nên xuất chúng, còn không sẽ bị loại, không có lựa chọn nào khác.
---------------------------
Phiên bản sách: Phiên bản thường
Công ty phát hành: Minh Long
Ngày xuất bản: 2019-01-01 00:00:00
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Thanh Niên